Phùng Tri Kỉ
Ta đem tất cả đời cô lữ
Bỏ hết vào soong nấu chín nhừ
Rồi mai gặp gở người tri kỉ
Đem tặng cho chừa kiếp đi hoang
Lở hẹn trăm năm dưới trăng ngàn
Nên đành vương lấy nghiệp lang thang.
Lang thang trong cõi đời mộng ảo
Nên chi ôm mãi kiếp cơ hàn
Tự thuở trời đát mới sinh ra
Chưa hề vương víu những phôi pha
Nhưng vì hoang tưởng cho nên nợ,
Vay hết phong lưu của bướm hoa
“Ta đem trái đất ngâm thành rượu
Ta lấy càn khôn nướng thành mồi
Ước gì ta gặp người tri kỉ
Đem rượu đem mồi túy lúy chơi”
Nhưng đâu còn nữa người tri kỉ
Của mộng ban đầu dưới trăng thơ
Có chăng chỉ toàn là ảo vọng
Nên không trông ngóng đợi mà chi
Tri kỉ của ta ở trong nồi
Đã nấu chín rồi kiếp lưu vong
Mấy bận trăng tà trên khóm núi
Mây vờn cho túi mặt tắt lòng
Hôm nay ngồi giữa một vùng trời,
Bao la, gió hú mấy trùng khơi
Nghe chim ca hót lời vô tánh
Tri kỉ đâu rồi cứ phân vân?
Ta chợt bừng nhiên giữa trăm năm
Cô lữ trong soong bổng mù tăm
Chỉ thấy toàn một vùng trắng xóa
Kê gối tinh khôi dưới trăng rằm.
Núi Thị Vãi ngày 12/12/2014