Bình Minh Vẫy Gọi
Con đường nào đưa tôi về viễn xứ
Mắt hoen sầu tư lự giữa trùng khơi
Cứ vui trên những kiếp sống rã rời
Để mấy bận tàn đời du thủ kiếm
Lác đác hoa rơi, nắng rụng cuối thềm
Chim vẫn hót dưới mộng đêm lưu biến
Trên gác trọ cuộc đời, viên hiện khởi
Nét vô sanh trong sương khói lam chiều
Cứ xa dần khi buống xuống tịch liu
Trên số phận bao điều chưa chớm nở
Hoa của bướm với hương chờ mộng tưởng
Ngồi trăm năm nghe âm hưởng nghìn trùng
Bến và bờ cứ hoang tưởng mong lung
Giữa nhân loại lục tung kinh với viện
Trong phút chóc đường hoa tàn nguyệt tận
Bình minh về vẫy gọi ngấn thương đau.
Vạn Hạnh ngày 2/12/2014