Giọng Mạ
“chợt nghe giọng Mạ tỏ khuôn trăng rằm"(1)
Cái giọng Mạ! âm trầm xa ngái
Chẳng chuốt trau nghe mãi mượt mà
Như hò khúc hát dân ca
Tình người sông núi quê nhà thương yêu
Khi vút cao cánh diều gọi nắng
Khi nhẫn nhục thầm lặng mần thinh
Đời là bài pháp vô tình
Bỗng nghe giọng Mạ đượm tình lạ quen
Nó tục diệm truyền đèn vô tận
Tỏ rọi đường lận dận si mê
Thầm thì bát ngát nhà quê
Bất tư nghì giọng Mạ! coi tề nói năng.
Cái giọng Mạ nói răng hết được (2)
Cho con xin nói vượt* đôi vần
Dù cho đất động sóng thần
Vẳng nghe giọng Mạ đường trần nhẹ tênh.
ledangmanh
ngẫu hứng tiếp vần bài thơ
Giọng Mạ của Trụ Vũ.
(1)câu cuối bài thơ giọng Mạ của Trụ Vũ
(2)thơ Trụ Vũ
*thêm lên.