Điếu Văn Tiễn Biệt Đại Đức Thích Nhuận Châu
Từ Việt Nam
Nghe lòng đau đáu
Hướng về thầy,
Một người bạn tâm giao
Vừa hay tin,
Máu cuộn sóng dâng trào
Vĩnh biệt kẻ du tăng trời huyễn mộng!
Than ôi! Mới đó thôi mà,
Thầy về thăm tôi,
Ngót hơn một tháng
Tình anh em
Còn náng đọng đâu đây
Chưa kịp thở kiếp người dòng lưu biến
Thầy lại bỏ đi vời vợi khuất non ngàn
Tôi như kẻ thất thần dưới trăng tan
Ngồi đếm mộng thương hàn vi cố hữu
Tôi và thầy,
Từ đất Tùng Lâm
Nắng mưa bất kể
Ngoài học giáo nghĩa Phật Đà,
Còn hôm sớm tụng kinh văn
Rồi cứ mỗi tháng,
Trăng ngàn về hiên ngự
Tôi cùng thầy tham dự thiền trà.
Cuốc đất trồng rau, tưới cây làm cỏ
Ngày tháng đi về,
Với bao chuyện buồn vui.
Rồi thầy cùng tôi thi vào học viện
Suốt bốn năm mãi miết giữa Sài Thành
Tuy vất vã, không một lần than vãn
Nuôi chí lớn, nghiên tầm kinh sử
Đem bi từ rãi khắp Đông Tây
Trên đỉnh vinh quang,
Tuy chưa có được gì
Nhưng giữa hiện sinh
Vẫn lưu hình lưu bóng.
Hôm nay!
Trời Florida,
Rũ xuống một màu Tang
Chim thôi hót
Và hoa đời buồn tủi
Lòng người cũng bỏ vui, buồn vời vợi
Tiễn biệt thầy
Về chốn vô sanh.
Ở Việt Nam,
Tôi nghe đất trời như đảo lộn
Chùa Quy Sơn rơm rớm lệ muôn trùng
Miền Vạn Hạnh cũng rùng mình than khóc
Miệt Tân Thành khôn xiết tiếc thương.
Tiễn biệt thầy,
Một người bạn tương tri
Buổi sơ ngộ của nhu mì hiện khởi
Giờ đã điểm,
Trên khung trời huyễn mộng
Với trăm năm,
Ngoảnh lại cuộc vô thường.
Tuy biết vậy,
Nhưng lòng thương vô hạn
Mai thầy phải về,
Cho tôi kể chuyện trăng sao!
Vạn Hạnh ngày 11/3/2016