Đạo Phật Ngày Nay

Chùm lục bát hiểu thương !

COI CHỪNG !

Cắn nhau đến nỗi rụng đuôi

Hờn căm tiếc nuối chắt môi …thằn lằn

Đựơc, mất…vênh váo,thù hằn

Hơn thua chi cũng có lần cụt đuôi !

                           (Ngồi nhìn thằn lằn đuổi nhau)

KHÔNG HAI !

Cho dẫu phải cách xa hằng thế kỷ

Khi tâm ta rẽ sóng nghĩ về nhau

Trong cõi không có lắm cái nhiệm mầu

Sóng và nước mãi muôn đời bất nhị .

CHIA LY

Sen khô ,ngó luyến dùng giằng

Gió mây tình tự

cành trăng tủi buồn !

Cau treo theo lẻo chon von,

Vôi bạc bẽo

trầu héo hon lìa giàn

CỨU !

Lũ về ngồi đếm cá bơi

Ngu ngơ rều rác chao trôi sóng rồi

Hỏng chân bầy kiến chết trôi

Lều bều rơm cõng về nơi an lành

BẤT NGỜ

Cơn nồm dên ngọn bên ao

Giật mình quốc gọi lao xao động bờ

Lặng nghe sen thở ơ hờ !

Chiều lan tỏa ngát bất ngờ thinh không

AN ỦI !

Nhìn hạnh phúc của người mừng trào nước mắt

Nuốt khổ đau của mình tiếng nấc nghen ngào

Đêm chờ tiếng nắng xôn xao

Chát chua từng đã ngọt ngào đó thôi

BÃO

Đã từng đi giữa ngàn giông tố

Sao tránh khỏi cuồng nộ lắc lay

Tâm địa thế gian mà có gió

Thường đem tâm bão thổi ta bay

ĐẠO

Trần gian đong đếm thua hơn

Lợi danh giành giựt no cơn vô thường

Đời còn tròn méo ghét thương

Đạo thì rỗng tuếch gieo nguồn tâm không

CHIỀU

Gió gởi hồn nương nơi cuống lá

Thời gian sơn tuổi đá xanh rêu

Ca dao cưỡi lịm cánh diều

Nắng tan bờ bãi tiễn chiều về tây

VỚI THƠ !

Đau đáu trừng tháng ngày trôi

Ngồi âm thầm tước thơ phơi bụi bờ

Mòn trông thao thức hư hao

Ngôn từ tuyệt lộ bóng chao lạnh lùng

CHƠI

Chợt trông nhật nguyệt dạo chơi

Gió mây gói gởi theo lời yêu thương

Lạnh lùng chi với đoạn trường

Thơ chơi tới bến chạm nguồn bể dâu

TÌM NGUỒN

Bơi trườn giữa cuộc bể dâu

Xa nguồn nước biết rừng sâu mưa về

Ta chòng chành giữa cơn mê

Chợt nghe lá rụng cứa tê tái chiều

THỞ

Bây giờ đôi khi ta chưa được gặp

Biết đâu nghìn sau có mặt trong nhau

Hếch nhìn mượn cuộc bể dâu

Muôn xưa sau thở ra vào trả vay…!

VỀ NGUỒN

Rằm trăng về lội ao quê

Xồng xềnh ta cứ gót mê lọc lừa

Chợt nghe sương thở lá khua

Chiêu hồn mây khói cõng mưa lên nguồn

KHÔNG NÓI

Cạn kiệt ý lấy chi mà tưới tẩm

Bón “không” vào cho tứ đẫm vườn thơ

Thông thái cội với ngu ngơ

Minh triết siêu việt là vô ngôn lời .

THỞ DÀI

Biển nhớ tát mãi thì cứ chất ngất

Lợi danh không dáng dấp lại hao gầy

Hạnh phúc chưa chạm đã bay

Ruộng đời tàn úa thở dài trồng thơ !

                                          Lê Đăng Mành

Bình luận